Hầu Môn Khuê Tú

/

Quyển 1 - Chương 10

Quyển 1 - Chương 10

Hầu Môn Khuê Tú

6.620 chữ

09-04-2023

Thẩm Phong sắc mặt tái xanh, vừa vào cửa ánh mắt tức giận quét qua Lý Vân Nương cả giận nói "Tiện nhân vô sỉ."

"Đại bá ngài trước tiên bớt giận, đại tẩu sợ là..." Bùi thị thấy Thẩm Phong vội vàng khuyên nhủ.

"Hừ, tiện nhân không biết liêm sỉ." Thẩm Phong cắt lời Bùi thị nói. Quay đầu nhìn Thu Nhạn đang quỳ một bên "Còn không gọi chủ tử phóng đáng của ngươi dậy? Vẫn còn nằm ở trong này cho bẽ mặt?"

Thu Nhạn liền mang khăn ướt đến lau mặt cho Lý Vân Nương. Ngọc Trâm cùng Tôn ma ma cũng vội vàng tới hỗ trợ.

Vô sỉ, phó.ng đã.ng, không biết liêm sỉ.

Thanh Ninh cau mày nhìn Lý Vân Nương vẫn đang hôn mê, nghĩ may mắn lúc này là trúng thuốc mê. Bằng không những kẻ khác trong phủởđây, từng từ từng chữđều nhưđâm vào tim, còn mặt mũi nào mà sống?

"Phụ thân, có gì chờ mẫu thân tỉnh hồi phủ rồi nói." Thanh Ninh nói.

"Ngươi sao lại ở chỗ này?" Thẩm Phong giờ mới nhìn đến Thanh Ninh nhíu mày nói "Ngươi không phải đang bệnh ở nhà sao?"

Hóa ra hắn biết. Thanh Ninh ốm vài ngày, nhưng chưa từng thấy phụ thân qua phòng mình thăm lấy một lần, còn tự cho rằng hắn bận việc không biết.

Ngẫm lại, nàng cùng phụ thân trước giờ chưa hề có mối quan hệ cha con thân thiết. Thân thiết mới lạ. Sau chuyện mẫu thân, quan hệ giữa cha và con gái càng thêm lạnh nhạt.

Cho nên, nàng sống lại đã nhiều ngày, không có gặp phụ thân cũng rất thoải mái.

"Cám ơn phụ thân quan tâm. Nữ nhi đỡ nhiều rồi." Thanh Ninh cung kính nói.

"Dùđỡ rồi cũng nên an phận ở nhà, không nên chạy ra ngoài như vậy." Thẩm Phong vừa căm tức liếc Lý Vân Nương, lửa giận lại bốc lên "Bệnh còn chưa khỏi liền ra ngoài làm gì? Thật là mẫu thân sao..."

Bùi thị thấy Thẩm Phong ở trước mặt mọi người bên ngoài nói thê tử của mình như thế, đắn đo một chút liền nói "Đại bá, trở về rồi nói. Không có trước đánh thức đại tẩu đã."

Làm sao có thể oán trách con gái bẩn thỉu như vậy?

Vương Bùi thị nghe vậy, sắc mặt có chút quẫn bách đứng lên.

Ánh mắt Thanh Ninh cũng dâng lên phẫn nộ.

Không quan tâm như vậy, miệng cũng không đắn đo. Đời trước, phụ thân nhất định cũng là như vậy không phân rõ trắng đen. Như thế không phải là sát muối vào vết thương của mẫu thân, đâm một dao vào tim bức mẫu thân đến đường cùng sao?

"Phụ thân, ngài muốn trách cứ mẫu thân, trước tiên cũng phải đem sự tình làm rõ ràng." Thanh ninh nói "Mẫu thân trúng thuốc mê, nữ nhi đang muốn Bùi di mẫu cho con một câu trả lời hợp lý. Ngài tới rồi thì tốt quá. Nhất định phải làm chủ cho mẫu thân, không thểđể cho có người cứ như vậy bôi nhọ danh tiếng của mẫu thân."

Thanh Ninh nói, liền khom người quỳ xuống, thanh âm như khóc.

"Thuốc mê?" Thẩm Phong nhíu mày.

"Đúng vậy, phụ thân." Thanh Ninh ngước lên hé ra một đôi mắt đầy nước nhìn Thẩm Phong.

"Lão gia, lời tiểu thư nói là thật. Chính mồm đại phu nói." Tôn ma ma cũng quỳ xuống dưới nói.

Thẩm Phong nhíu chặt mày, nhìn đại phu "Nội tử (1) thực sự trúng thuốc mê sao?"

"Vâng thưa Hầu gia." Đại phu trả lời.

"Ninh nhi, mặt đất lạnh, thân thể ngươi không chịu nổi. Mau đứng lên." Bùi thịđỡ Thanh Ninh dậy.

Thanh Ninh đứng lên, liếc mắt nhìn đồ trang sứ xa xỉ trên người Lý Vân Nương. Ánh mắt lại nhìn về phía tên nam nhân kia, hung hăng hỏi "Ngươi là ai? Nơi này là viện dành cho nữ quyến nghỉ ngơi. Ngươi tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Vì sao một mình xuất hiện trong sương phòng mẫu thân ta đang nghỉ tạm? Có phải ngươi thấy đồ trang sức mẫu thân ta đeo đáng giá nên kêđơn mẫu thân ta, sau đóđánh cắp trang sức trên người mẫu thân ta không?"

"Ta..." Nam nhân kia bị Thanh Ninh liên tục hỏi mấy vấn đề chẳng biết trả lời như thế nào thì tốt. Ánh mắt lóe lên, nhìn Thẩm Phong lí lẽ "Ngươi đừng ngậm máu phun người, Vân Nương..."

Nam tử kia dừng lại, đổi giọng: "Đúng vậy Hầu phu nhân mời ta tới đây gặp gỡ."

"Không biết liêm sỉ." Thẩm Phong vừa nghe giận dữ.

"Hừ, ngậm máu phun người? Ta xem ngươi mới là ngậm máu phun người. Ngươi nói mẫu thân ta mời tới gặp, là ai nói với ngươi? Mẫu thân ta hôn mê, ngươi dĩ nhiên có khả năng nói như thế." Thanh ninh liếc Thẩm Phong, nhìn tên nam nhân kia lạnh lùng hỏi ngược lại. Trong lòng cũng rất kinh ngạc, người này cư nhiên biết khuê danh mẫu thân?

Là người quen biết cũ của mẫu thân.

Thanh Ninh liếc mắt quan sát hắn. Một thân cẩm bào xanh nhạt, nhưng thật ra mặt người dạ thú. Đáng tiếc. Trên đầu buộc tóc bằng ngọc, nhưng cũng là hàng thấp kém.

Trắng trẻo nõn nà, nhưng thật ra chỉ có cái xác tốt. Ánh mắt còn mập mờ.

Thanh Ninh cười nhạt.

Đâu chỉ là ngậm máu phun người?

Nàng còn muốn tăng thêm tội.

"Là tiểu nha đầu Hương nhi kêu." Người nọ trả lời.

"Bùi di mẫu...." Thanh Ninh nhìn Vương Bùi thị.

"Yên tâm, dì chắc chắn sẽđem nha đầu tiện nhân kia đến. Vương Bùi thị hướng Thanh Ninh gật đầu, rồi lệnh cho một bà tửđi tìm người."

"Thu Nhạn, còn ngươi thân làđại a hoàn của mẫu thân, có người mơ tưởng tiền của của mẫu thân, ngươi không biết lớn tiếng kêu cứu? Thế nào lại khe khẽ nói giống như mẫu cùng người ta tư thông?" Thanh Ninh ánh mặt sắc bén nhìn Thu Nhạn "Có phải ngươi cùng hắn cấu kết, vọng tưởng nói xấu chủ mẫu?"

Vương Bùi thị vừa hỏi hạ nhân, nàng liền nghe rõ ràng Thu Nhạn thét chói tai, bọn họ mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Thu Nhạn làđại a hoàn bên cạnh mẫu thân, xảy ra chuyện như vậy lại không giúp chủ mẫu, bao che giấu diếm, còn thầm thì hận không thể cho cả thiên hạ biết.

Thu Nhạn có thể leo lên vị tríđại a hoàn, nàng sao lại không biết nặng nhẹ? Không biết như thế mang đến hậu quả gì sao?

Chắc chắn là cốýđi!

"Lão gia, tiểu thư, oan uổng quá. Nô tỳ, nô tỳ là kinh sợ quá mức mới có thể như vậy. Nô tỳđối với phu nhân trung thành tận tâm, làm sao có thể cấu kết với người ngoài đối với phu nhân bất lợi? Nô tỳ không biết người này. Thỉnh lão gia, tiểu thư minh giám." Thu Nhạn sắc mặt trắng nhợt, bùm một tiếng quỵ trên mặt đất dập đầu tùng tùng.

"Oan uổng?" Thanh Ninh cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Vương Bùi thị "Chẳng lẽ là người trong phủ Bùi di mẫu cùng hắn cấu kết?"

Vương Bùi thị vừa nghe, sắc mặt càng khó coi đứng lên "Trầm điệt nữ (2), ngươi đừng nói lung tung."

Kết quả là, Vương phủ sắp đặt bên trong?

"A..." Trên giường Lý Vân Nương chậm rãi mở mắt, theo bản năng lấy tay xoa thái dương đau nhức, thấy Thẩm Phong cùng Thanh Ninh đứng bên giường "Hầu gia ngài sao lại tới đây? Ninh nhi con sao cũng tới đây? "

"Hừ, ta thế nào tới? Xem chuyện tốt ngươi làm." Thẩm Phong hừ lạnh một tiếng.

"Mẫu thân, người tỉnh?" Thanh Ninh đi tới kéo tay Lý Vân Nương.

"Phu nhân, ngươi mau nói đi. Là ngươi hẹn ta tới." Nam nhân kia đi về phía trước một bước nói.

Lý Vân Nương nghe lời này lại càng hoảng sợ nhìn hắn "Ngươi là? Lý gia đại ca...." Lập tức nhìn lướt qua trong phòng, sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!